Chào cậu, lại là tớ đây, cậu có ổn không?
Còn tớ, vẫn là tớ, vẫn ổn.
Càng lúc tớ càng thấm câu nói: “Cuộc sống là vô thường”, rằng thì là không có điều gì tồn tại mãi mãi ở trên đời cả.
Cách đây mới 2 tuần, trước khi kì nghỉ lễ Phục Sinh diễn ra, sếp của chồng tớ còn gọi chồng tớ ra để gợi ý về vấn đề bảo lãnh chồng tớ ở lại. Và cũng cách đây không lâu, tầm 1 tháng trước, chồng tớ nhận được lời mời làm nhân viên chính thức thay vì làm nhân viên hợp đồng theo dự án. Với tớ, ngày hôm đó là ngày vui nhất kể từ khi chúng tớ đặt chân đến Úc bởi để có một công việc đúng ngành học, được làm văn phòng, một công việc toàn thời gian tại Úc là rất khó với một sinh viên quốc tế mới tốt nghiệp và chưa có nhiều kinh nghiệm. Chồng tớ học cử nhân và kinh nghiệm đi làm ở Việt Nam đều liên quan đến Kinh Tế, thậm chí không có chút kinh nghiệm nào liên quan tới ngành học Thạc sĩ. May mắn đã mỉm cười với nỗ lực của chúng tớ như thế đấy.
Thế nhưng, cuộc sống đúng là vô thường mà chúng ta là người chơi trong sự vô thường ấy. Cậu không thể đoán trước được việc gì sẽ xảy ra trong tương lai xa và cũng không thể biết được điều gì sẽ đến vào ngày mai. Một tháng sau ngày được làm nhân viên chính thức, một tuần sau ngày chồng tớ được lời mời bảo lãnh, chồng tớ mất việc. Ở Sydney này, làm sao có thể sống mà không có công việc bây giờ?
Lí do không phải ở chồng tớ mà nằm ở quyết định đóng cửa công ty chớp nhoáng của anh sếp. Tớ nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của chồng tớ đằng sau cặp kính cận. Anh ấy buồn, tớ cũng buồn. Cả người tớ như bay trên không, đầu óc bỗng trống rỗng. Chúng tớ ôm nhau, tựa đầu vào nhau, nắm chặt lấy tay nhau và tự an ủi. Giây phút ấy chúng tớ đặt nỗi buồn, sự thất vọng cùng ngạc nhiên lên trên tất cả những niềm hạnh phúc khác. Chúng tớ cho phép bản thân được phép bi quan, yếu đuối, trong giây phút ấy và chỉ đêm ấy thôi.
Đêm ấy tớ không ngủ. Tớ thường cho phép bản thân tớ được khóc khi muốn khóc, được chìm xuống đáy của nỗi buồn, nỗi đau khi vấp ngã để rồi ngay sau đó đứng lên, mạnh mẽ và kiên cường hơn gấp trăm lần. Tớ để bản thân trôi theo dòng chảy của cảm xúc trong một đêm hôm ấy, chỉ thế thôi là đủ để biết bản thân vẫn còn biết vui, biết buồn trước trái ngang của cuộc đời. Ngày hôm sau đó, tớ vui hơn, trên chuyến phà từ nhà đến chỗ làm, tớ đem nỗi buồn gửi vào biển cả. Tớ đánh giá những việc đang ập đến bên cuộc đời tớ lúc này, rồi tớ nhận ra tất cả không nhằm nhò gì so với những khó khăn tớ và chồng tớ đã vượt qua từ những ngày đầu tiên đến Sydney và trong đợt dịch vừa rồi. Khó khăn bây giờ có đáng gì? Chồng tớ mất việc thì cũng là lúc tớ được nâng chức và tăng lương, thế có phải là cuộc đời đã rất công bằng không? Vậy tớ có gì để buồn? Tớ bỗng thấy mình lạc quan hơn bởi tớ tin chồng tớ. Tớ tin anh ấy sẽ có một công việc tốt hơn. Biết đâu, cánh cửa này đóng lại để mở ra một cánh cửa khác tốt đẹp hơn.
Dù giờ đây, chúng tớ sẽ tạm thời quay lại thời kì tiền lương kiếm được chỉ đủ để trả tiền nhà, tiền điện, và đủ chi trả cho cuộc sống thường ngày nhưng chúng tớ vẫn thấy thật tự hào và bình an. Chặng đường phía trước có khó khăn hơn thì có sao? Tớ – thậm chí tớ còn biết rằng tớ là đứa khó có con, nhưng điều đấy cũng sẽ không làm tớ gục ngã trước cuộc đời này. Bởi tớ biết, cuộc đời thì vô thường còn tớ thì kiên cường.
Cậu cũng thế nhé! Đừng vội lo nghĩ cho ngày mai, hãy sống từng giây từng phút cho hiện tại của cậu nhé! Bởi cậu chẳng bao giờ biết được ngày mai sẽ ra sao nên chi bằng hãy hết mình cho hiện tại để không hối tiếc điều gì.
Tớ cũng phải mất rất lâu mới nhận ra điều đó để rồi bây giờ, tớ cảm thấy may mắn. Hiện tại này dù có méo mó, có mệt nhọc đến bao nhiêu, tớ cũng đã có một cuộc đời tuyệt đẹp và hết mình.
Giờ em mới đọc được bài viết này của chị, chị đã trải qua nhiều khó khăn, thử thách rồi nên em tin lần này chị và anh chồng sẽ sớm vượt qua thui :”) mọi chuyện rồi sẽ ổn, em tin là như vậy. Có lẽ niềm tin sẽ dẫn ta đến nơi ta muốn, cho ta một nơi để nương tựa vào như lúc này chẳng hạn. Hai anh chị sẽ vượt qua sớm thôi. Mong hai anh chị mạnh khỏe bên đó. Cảm ơn những điều tích cực mà chị lan tỏa đến mọi người. Chúc anh chị có ngày mới tốt lành dù bây giờ chắc cũng đang là sắp chiều tối bên đó rùi ^^
https://bythewindows.wordpress.com/
https://thepresentwriter.com/
https://trangowild.wordpress.com/
một vài blogs nếu chị thấy hứng thú thì ghé qua lượm lặt chút gì đó nha chị :”>
Chị cám ơn Uyên nha. ^^ Bọn chị cũng ổn rồi em ạ