Chương VIII: Sự phản bội và nỗi đau

candid black man and kid on bed

Khi lớn lên, rất có thể cậu sẽ phản bội hoặc bị phản bội ít nhất một lần trong đời. Cậu có thể bị phản bội bởi bạn thân và đau nhất là bị người thân phản bội. Đặc biệt là người cậu yêu nhất. Tớ không biết liệu sau này bố cậu có phản bội tớ không nhưng với tớ, ngày ông cậu quay lưng lại với mẹ con tớ, đó là ngày đau nhất rồi.

Tớ lớn lên trong tình yêu thương vô bờ bến của mẹ. Một tình yêu vô điều kiện không gì có thể thay đổi. Bố tớ lại là người rất lạnh lùng, không thể hiện tình yêu thương với vợ con. Bố chưa từng hỏi han tớ về việc học, về đời sống. Nhưng chưa bao giờ tớ trách bố. Tớ nghĩ đó là tính cách của ông, ông yêu tớ chỉ là ông chưa biết cách để thể hiện điều đó. Có lẽ với mẹ tớ cũng vậy. Mẹ tớ yêu bố rất nhiều. Bà chăm lo cho bố từ bữa sáng đến giấc ngủ. Mẹ chu toàn cho gia đình mà vẫn lo cho công việc. Ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ mẹ là người phụ nữ hoàn hảo, một người phụ nữ có gia đình hạnh phúc. Tớ vốn không đòi hòi gì, tớ chỉ cần có bố có mẹ thì những năm tháng ấy đã là hạnh phúc rồi. Thế nhưng chuyện gì đến cũng đến. Bố tớ đã có người khác. Nếu trước đây bố quan tâm yêu thương đến mẹ thì dù bố có phản bội, những ngày tháng mặn nồng xưa kia vẫn đáng để hạnh phúc mỗi khi nhìn lại. Nhưng không. Bố chưa từng chăm sóc mẹ tớ khi ốm. Bố tớ hay cằn nhằn mỗi lần giúp đỡ hay chăm sóc mẹ. Gia đình nhà nội cũng trì chiết mẹ khá nhiều vì chỉ đẻ độc mình tớ, và không có con trai. Tớ không muốn dùng từ này nhưng thực sự chỉ có từ này mới có thể mô tả đúng về gia đình nội: ÍCH KỈ. Họ đã ích kỉ với chính cháu nội của họ, với con dâu của họ. Bố đã từng đổ lỗi cho tớ, rằng vì tớ mà bố tớ như thế. Là con gái thì sao à? Là con gái thì không có quyền được sống trong một gia đình hạnh phúc?

Ông cậu đã từng có ý định từ bỏ gia đình bình yên của ông, từ bỏ người vợ hết mực tần tảo, người con ngoan để đến với một gia đình khác. Một gia đình mà tớ nhìn thấy trước được nỗi khổ mà ông sẽ trải qua. Có thể bà nội và bố tớ đã được toại nguyện. Họ đã có cháu đích tôn. Tớ không dám chắc đó là em tớ vì nhân tình của bố quan hệ với nhiều người một lúc. Cô ta chỉ bám lấy tóc bố tớ vì bố là cảnh sát. Cô ta nghĩ bố tớ có thể lo toan cho cuộc sống của hai mẹ con cô ta. Cô ta tưởng bố tớ giàu. Nhưng không. Bố tớ không có gì cả. Bố tớ vì nhân tình mà định bỏ vợ con. Vì nhân tình mà đến lòng tự trọng của thằng đàn ông cũng vứt đi. Bố đã nói dối quá nhiều, sự dối trá còn hiện rõ lên khuôn mặt ông. Bố tớ đã từng có khuôn mặt lãng tử điển trai và giờ, tâm sinh tướng đã biến ông thành một người đàn ông khắc khổ. Ông lừa dối tớ nhiều đến mức nếu nói thật thì cũng không thể tin.

7 năm qua, tớ dù cố gắng bình thường nhưng vẫn luôn đau đáu trong lòng. Cho đến cách đây mấy hôm, khi tớ biết bố đã đón tớ con cô nhân tình về quê với bà nội và ở đó gần một năm. Rồi khi chuyện bại lộ, mẹ tớ phát hiện ra và quyết định li hôn. Bố tớ đã đồng ý. Tớ đã từng rất muốn bố mẹ tớ bỏ nhau để giải thoát cho bà ngoại cậu. Tớ giờ không còn hận bố như trước đây, tớ chỉ cảm thấy rất thương bố. Đáng lẽ ra bố có thể được bế cháu, cùng đưa đón cháu đi học, cùng mẹ tớ chăm sóc những đứa cháu lớn lên. Nhưng ông không lựa chọn điều đó. Tớ thương ông vô cùng. Bố tớ đã gần Sáu Mươi và giờ phải chăm lo cho cuộc đời của một đứa trẻ Bảy tuổi mắc chứng bệnh tự kỉ, tăng động (dù chưa chắc có phải con ông không) và một người phụ nữ “không bình thường”.

Lần đầu trong bảy năm ấy, tớ nhấc máy gọi cho bố tớ. Tớ nói với ông rằng tớ rất thương ông và muốn cứu ông ra khỏi mơ bòng bong này. Tớ khuyên ông nên xét nghiệm ADN vì chắc gì đứa bé đã là con ông. Lần đầu sau bảy năm, khi tất cả mọi người khuyên bố tớ đi thử ADN, ông đều không nghe. Và cho đến khi tớ nói, ông đã làm theo. Tớ không biết kết quả đó là vui hay buồn nhưng tớ vui vì cậu bé ấy cuối cùng cũng không có quan hệ huyết thống với bố tớ. Nhưng niềm vui của tớ lại là nỗi đau khổ của ông và cả nhà nội. Họ đau khổ, đau đớn đến sụp đổ. Vậy là niềm tin có cháu đích tôn nôi dõi tông đường đã không thành. Họ suy cho cùng vẫn thật đáng thương hơn đáng trách.

Tớ đã từng rất hận bố tớ. Hận đến mức chỉ nhìn thôi đã đủ sôi máu rồi. Bố tớ có thể dễ dàng nói ra lời yêu thương với mẹ con nhân tình nhưng ông chưa bao giờ nói yêu hay nhớ tớ con tớ. Tớ đã tự trách bản thân rằng tại sao tớ sinh ra lại là con gái. Vì tớ là con gái mà mẹ tớ phải khổ.

Những ngày tháng tuổi hai mươi thật sự rất mệt mỏi. Tớ đã tha thứ cho bố đến ba lần nhưng bố lại đập vỡ đi niềm tin trong tớ. Và khi đã quá đau, niềm tin sẽ biến mất hoàn toàn.

Nỗi đau của mẹ làm tớ cứng rắn hơn bao giờ hết. Tớ đã không khóc, tớ bình tĩnh hơn bao giờ hết. Vì tớ biết, nếu tớ gục xuống thì ai sẽ đứng lên bảo vệ mẹ. Chưa bao giờ tớ đủ bản lĩnh để ôm mẹ thật chặt đến vậy. Càng yêu mẹ, tớ càng hận bố. Hận đến nỗi gần một năm liền tớ không chào ông, không nói với một câu nào. Cứ mỗi khi đi làm về, lòng tớ lại nặng trĩu khi nhìn thấy ông.

Cứ thế, cứ thế cho đến ngày bố cậu xuất hiện. Bố cậu chính là người xóa đi khoảng cách giữa ông ngoại cậu và tớ. Tớ bắt đầu chào ông cậu. Nhờ có bố cậu, tớ đã cười với ông, đã xà vào lòng rồi ôm ông thật chặt. Nhờ bố cậu, tớ đã tha thứ cho bà nội tớ. Tớ về quê với niềm vui và phấn khởi. Mọi hận thù dường như đã tan biến lúc nào không hay.

Không phải ai cũng đủ can đảm để tha thứ cho một ai đó, cũng không phải ai cũng đủ dũng khí để nhận lấy sự tha thứ từ người khác. Vậy rõ ràng vị tha là một điều xa xỉ mà có lẽ tiền không bao giờ mua được. Bao dung và thứ tha làm tớ cảm thấy thanh thản trong tâm. Dù mọi người có đối xử tệ với mẹ con tớ như thế nào, tớ vẫn sẽ mở lòng đón nhận họ. Tớ vẫn luôn tin lòng tốt sẽ gợi lòng trắc ẩn trong bố tớ và nhà nội. Tớ không mong nhận lời xin lỗi từ họ. Tớ chỉ mong họ sẽ được sống một cuộc đời bình an.

Tiên trách kỉ, hậu trách nhân. Trước đây, tớ và mẹ vẫn luôn trách bố về lỗi lầm mà ông gây ra. Giờ thì khác rồi. Mẹ tớ cũng đã hiểu ra nhiều điều. Mẹ tớ nhận ra rằng bố như vậy cũng có phần lỗi từ mẹ. Do mẹ tớ đã tự quyết mọi điều trong gia đình mà ít khi hỏi ý kiến bố. Hoặc mẹ đã quá chiều bố đến nỗi bố luôn nghĩ rằng mẹ không thể sống thiếu bố. Vậy đấy, mọi vấn đề xảy ra đều xuất phát từ bản thân. Chỉ có điều chúng ta có nhận ra hay không mà thôi.

Tớ mong bố tớ cũng sẽ đọc được cuốn tự truyện này. Để ông hiểu rằng tớ yêu ông nhiều như nào. Để ông hiểu rằng tớ rất lo lắng cho ông. Tha thứ cho một người khác đã khó nhưng điều khó nhất là tha thứ cho bản thân. Tớ mong ông có thể tha thứ cho bản thân ông và sống tiếp quãng đời còn lại một cách tử tế hơn. Rồi tớ nhận ra rằng điều đáng sợ nhất không phải là bị phản bội mà là người quan trọng trong cuộc đời một ngày sẽ ra đi. Việc có bố ở trên đời đã là một đặc ân rồi. Sự mất mát mới là điều đau khổ hơn cả.

Với những ai đến với cuộc đời tớ, dù họ có thể đối xử tệ với tớ như nào thì trái tim tớ vẫn dành cho họ một góc để yêu thương. Mẹ tớ đã từng nói với tớ rằng: “Không ai có nghĩa vụ phải tốt với con”. Nếu sau này có ai đó làm cậu khóc, làm cậu phải đau khổ thì hãy bỏ qua cho họ. Hãy sống tốt hơn để họ biết họ đã sai lầm khi làm cậu tổn thương. Sẽ có lúc cậu thất vọng vì cậu đã cho đi rất nhiều song nhận lại chẳng bao nhiêu. Thậm chí chẳng có gì cả. Cậu đừng lo nhé. Cứ cho đi càng nhiều yêu thương rồi sẽ có ngày cậu nhận lại nhiều hơn những gì cậu cho đi gấp nhiều lần. Chỉ là tấm lòng của cậu chưa đủ rộng mở để nhận ra thôi.

Rồi sau khi vượt qua tất cả những khổ đau, khi nhìn lại, cậu sẽ nhận ra những gì cậu trải qua trước đây chỉ là muỗi. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *